Nhật Ký Gia Nam

Một truyện ngắn của Nam85.cvname.com

Phần 1: dẫn truyện

BẠN HÃY TƯỞNG TƯỢNG, NẾU VÍ CƠ THỂ BẠN NHƯ MỘT VƯƠNG QUỐC THÌ BẠN CHÍNH LÀ VỊ VUA VÀ MỖI TẾ BÀO LÀ MỘT NGƯỜI DÂN TRONG VƯƠNG QUỐC ẤY. ĐÃ BAO GIỜ BẠN TỰ HỎI MÌNH ĐÃ ĐỐI XỬ VỚI NHỮNG NGƯỜI DÂN TỒI TỆ ĐẾN MỨC NÀO MÀ KHIẾN HỌ BỊ ĐỘT BIẾN THÀNH TẾ BÀO UNG THƯ? TÔI VIẾT TRUYỆN NGỤ NGÔN NÀY ĐỂ GIÚP NHỮNG NGƯỜI BỊ UNG THƯ CÓ THỂ DỄ DÀNG HIỂU VỀ BỆNH CỦA MÌNH MÀ KHÔNG CẦN PHẢI ĐỌC NHỮNG QUYỂN SÁCH Y KHOA CHỨA ĐẦY NHỮNG TỪ NGỮ KHOA HỌC

********

Khi mẹ tôi mới phát hiện bệnh ung thư, tinh thần mẹ tôi lập tức suy sụp vì những suy nghĩ tiêu cực cứ bùng phát như ngọn lửa thiêu rụi hết những hy vọng lẫn quyết tâm của mẹ. Nếu để tình trạng này kéo dài, mẹ tôi sẽ chết vì tâm lý chứ không phải vì ung thư. Những lời động viên đều trở nên vô nghĩa. Lúc đó tôi tin rằng, phải giúp mẹ tôi hiểu về bệnh ung thư thì mẹ mới có đủ quyết tâm để chiến đấu với nó đến cùng. Ung thư không giống các bệnh khác, nếu ta nhờ ai đó tiêu diệt nó mà vẫn không hiểu nó từ đâu ra, thì nó sẽ quay trở lại, và lợi hại hơn xưa. Nhưng các quyển sách về ung thư luôn chứa đầy những từ ngữ khoa học phức tạp, nên sẽ là thứ “thức ăn khó tiêu” đối với bộ óc của những người vốn ít học, lại đang bị bấn loạn bởi một cú sốc tinh thần. Nếu ép họ phải “nuốt sống” những quyển sách “khó tiêu” này là một hành động phi-tự-nhiên, và tôi quyết định không làm điều đó.

Tôi chợt nhận ra hình như bộ óc của ta thích học hỏi một cách tự nhiên qua những câu chuyện, chẳng vì thế mà hồi nhỏ thì ta say mê truyện cổ tích, lớn lên thì hóng hớt chuyện thiên hạ, về già thì nghiền ngẫm truyện cổ kim. Vì vậy, tôi đã giúp mẹ hiểu về bệnh ung thư và đạo sống thuận tự nhiên bằng cách tự nghĩ ra những truyện ngụ ngôn hấp dẫn đến mức khiến mẹ tôi quên cả bệnh tình. Sau gần ba năm chữa bệnh cho mẹ, và tự thí nghiệm những triết lý này trên cơ thể của mình, bây giờ tôi xin chia sẻ những truyện này dành cho những ai đang nằm trên giường bệnh có thêm một liều thuốc tinh thần để vượt qua chặng đường gian nan sắp tới. Nó không chỉ giúp bạn chữa bệnh, nó giúp bạn hiểu về cách sống thuận tự nhiên để được sức khỏe và hạnh phúc.

Thực tình, tôi phải cảm ơn bệnh ung thư, vì nhờ nó mà tôi ngộ được đạo của tự nhiên, biết ăn thực dưỡng, thiền định, biết sống thuận với bản tính của mình và đối xử với mọi vật thuận theo bản tính tự nhiên của chúng; nhờ nó mà bố mẹ tôi biết cách tự giữ sức khỏe; nhờ nó mà cả nhân loại phải dừng lại và suy nghĩ về những gì mình đã gây ra cho Mẹ Tự Nhiên. Và tôi còn muốn cảm ơn những người đã giúp đỡ gia đình tôi vượt qua giai đoạn nguy hiểm, xin cảm ơn cậu Vũ Quốc Nhu, xin cảm ơn cộng đồng Thực Dưỡng, cộng đồng Trường Sinh Học Việt Nam và trường đại học Kiến Trúc TP Hồ Chí Minh - nơi tôi đang công tác. Câu chuyện mà tôi sắp chia sẻ xin thay cho lời cảm tạ của mình.

* * *

Bạn hãy tưởng tượng, nếu ví cơ thể bạn như một vương quốc thì bạn chính là vị vua và mỗi tế bào là một người dân trong vương quốc ấy. Đã bao giờ bạn tự hỏi mình đã đối xử với những người dân tồi tệ đến mức nào mà khiến họ bị đột biến thành tế bào ung thư? Truyện ngụ ngôn này sẽ lý giải điều đó một cách dễ hiểu và thú vị.

NHẬT KÝ GIA NAM – PHẦN 1: DẪN TRUYỆN

Những chuyện này xảy ra vào triều đại cuối cùng của vương quốc Kogi được cai quản bởi vị vua trẻ tuổi Gia Nam. Tộc người Kogi được hợp thành bởi nhiều bộ lạc, mỗi bộ lạc có một nhiệm vụ riêng và mang tên của vị tù trưởng như TAY, CH N, MIỆNG, GAN, THẬN, PHỔI vv… Người Kogi đã sống thuận theo tự nhiên hàng vạn năm như bao loài vật khác, nhưng từ khi họ biết dùng lửa để chế ngự Mẹ Thiên Nhiên, biết dùng cuốc rìu để làm làn da của Bà bị trầy trụa, họ đã bị Mẹ Thiên Nhiên trừng phạt nghiêm khắc.

Các vị vua Kogi thời xưa chỉ biết nghe theo hai vị thần là BẢN NĂNG và TIỀM THỨC; nhưng sau đó có một người trẻ tuổi tìm ra cách dùng lửa, và hắn đã dùng ngọn lửa của mình thiêu sống vị thần TIỀM THỨC trước vách núi tế thần. Cảnh tượng hãi hùng đến mức người ta đã khắc nó lên vách núi để người đời sau còn nhớ, kể từ đó người ta gọi vách núi tế thần là Vách Núi Tiềm Thức vì không còn ai dám tế thần ở đó nữa. Cũng kể từ đó, hắn luôn cầm một ngọn đuốc – ngọn đuốc đã thiêu sống thần TIỀM THỨC – để nhắc mọi người rằng: “Nếu ai chống lại ta cũng sẽ bị thiêu sống bằng ngọn đuốc này.” TIỀM THỨC đã chết, hắn càng tác oai tác quái đến mức vua Gia Nam phải phong hắn làm tể tướng cai quản mọi việc trong triều đình. Kẻ ngông cuồng và lợi hại đó tên là HỮU THỨC, nhưng vì hắn nổi tiếng với tri thức uyên thâm của mình nên người ta thường gọi hắn là TRI THỨC.

Người Kogi vốn không biết ăn thịt vì họ không tiêu hóa được thịt sống, nhưng TRI THỨC dạy họ biết nướng chín thịt để ăn, biết chế tạo đồ kim loại, biết tìm mọi công cụ để chế ngự Mẹ Thiên Nhiên khiến môi trường biến đổi chỉ nhằm thỏa mãn lòng tham và trí tò mò. Hắn còn cho mọi người ăn những món không hề có trong tự nhiên, khiến mọi người phải sống ở những nơi chật chội và ô nhiễm, dạy họ biết uống rượu, hút thuốc, chơi ma túy, và vùi mình trong những thú tiêu khiển đến mức quên hết bản tính tự nhiên của mình. Hắn gọi tất cả những điều đó là VĂN MINH, còn khả năng chế ngự thiên nhiên của hắn là TIẾN BỘ.

Khi môi trường sống biến đổi đột ngột, cách ăn uống, cách sinh hoạt cũng thay đổi chóng mặt khiến người dân không thích nghi kịp. Một số người đã sinh ra những đứa con bị đột biến để thích nghi với môi trường sống mới. Những người đột biến này phát triển nhanh chóng trong môi trường dành cho họ, còn những người dân không bị đột biến thì ngày càng ốm yếu bệnh tật vì không hợp với môi trường mới. Cả vương quốc chìm trong những cuộc nội chiến giữa người đột biến và người dân thường để tranh giành thức ăn và nguồn nước từ dòng sông Huyết. Phần thắng đang nghiêng về phe đột biến vì TRI THỨC vẫn đang khiến môi trường biến đổi ngày càng có lợi cho phe đột biến, và bất lợi cho dân thường.

Quân đội của HỆ MIỄN DỊCH ngày càng suy yếu vì binh lính của ông ta cũng là những người dân thường, họ không quen với môi trường và cách sống mới, và họ đang bận rộn giải quyết những bất ổn liên tục nổ ra tại các bộ lạc, nên quân đột biến càng có cơ hội âm thầm phát triển như vũ bão.

Nhưng, vị vua trẻ của chúng ta không hề hay biết những điều đó, vì chàng đang phải vùi đầu vào những công việc mới, kỹ nghệ mới, thú tiêu khiển mới, và những mối quan hệ mới mà TRI THỨC đã mang về cho chàng từ khi hắn mở rộng giao thương với hàng ngàn quốc gia khác. Gia Nam bận đến nỗi cả năm trời chàng không thiết-triều để hỏi thăm các vị tù trưởng. Đã nhiều lần họ dâng sớ cấp báo lên nhà vua nhưng đều bị TRI THỨC tiêu hủy. Tất cả đều rất bức xúc và miễn cưỡng chấp hành các mệnh lệnh của triều đình, mặc dù ai cũng biết chúng được soạn ra bởi bàn tay của TRI THỨC.

Và điều gì đến cũng phải đến…

Phần 2: phát bệnh

BỆNH UNG THƯ THƯỜNG ĐƯỢC PHÁT HIỆN BẰNG NHỮNG TRIỆU CHỨNG NÀO? CÓ BIỂU HIỆN GÌ TRƯỚC ĐÓ KHÔNG? LÀM SAO ĐỂ PHÁT HIỆN SỚM BỆNH UNG THƯ?

***

Vua Gia Nam bị một cơn ác mộng lặp đi lặp lại ba đêm liên tục: Chàng mơ thấy chính chàng đội nón, chống gậy, mặc thường phục giản dị như một người hành khất, đi đến vách núi Tiềm Thức, lấy một mảnh đá từ túi bên trái, một mảnh nữa từ túi bên phải, ghép lại với nhau và đặt vào một cái hốc trên phiến đá bên dưới vách núi, rồi chàng đứng dậy điềm tĩnh bước tiếp, nét mặt không biến sắc, bờ môi không cử động, ánh mắt không vui buồn. Lần nào giấc mơ đó cũng khiến chàng bật dậy, nhễ nhại mồ hôi, mất hết thần sắc.

Hôm nay chàng quyết định sẽ đến vách núi Tiềm Thức một mình, nơi đây trở nên hoang  vu và lạnh lẽo từ khi TIỀM THỨC bị thiêu sống trước sự chứng kiến của toàn bộ người dân. Chàng vừa đứng nhìn những nét khắc cả ngàn năm tuổi trên vách núi vừa nhớ về giấc mơ của mình. Một lúc sau chàng bới lớp lá cây phủ dày dưới chân vách núi và thấy quả nhiên có một phiến đá vuông vức một cách tự nhiên, người ta đục ở giữa phiến đá một cái lỗ để đặt vào đó một mặt đá hình tròn to bằng bàn tay, nhưng một nửa mặt đá đã bị mất, chỉ còn lại một nửa, nó không phải là hình bán nguyệt, mà có hình một nửa của vòng tròn  m-Dương, nó màu đen tuyền, trên mặt khắc một chữ: VÔ.

Chàng thầm nghĩ: “VÔ” nghĩa là không có, vậy nếu luận theo giấc mơ của chàng thì nửa mặt đá còn lại sẽ là chữ “CHỦ” (VÔ CHỦ - đất nước không có chủ), hoặc chữ “QU N” (VÔ QUỐC – đất nước không có vua), hoặc chữ “DANH” (VÔ DANH – chàng không còn danh tiếng),… và chàng quyết định phải tìm ra nửa còn lại để lý giải bí ẩn hãi hùng trong cơn ác mộng.

Vừa mang nửa mặt đá về cung Gia Nam đã thấy choáng váng trong đầu, toàn thân rệu rã, chân tay bủn rủn, bụng đau quằn quại. Chàng gọi BẢN NĂNG đến và kể cho ông ta nghe về cơn ác mộng và chuyến đi, rồi nhìn chằm chằm thẳng vào mắt ông ta và hỏi: “chữ còn lại có phải là chữ THỨC? vì VÔ-THỨC chính là tên thật của ông.”

“Không,” BẢN NĂNG cười nhạt, “Tôi và TIỀM THỨC không có ân oán gì với nhau cả, tôi không dính líu gì đến cái chết tức tưởi của ông ấy.”

“Vậy chữ đó là gì?”, Gia Nam vừa ôm bụng vừa gằn giọng trong cơn đau.

BẢN NĂNG rải từng chữ ra khỏi miệng bằng một giọng ôn tồn và chắc nịch: “Vách núi ấy, trước kia là nơi để các vị vua tế thần linh, cầu cho mưa thuận gió hòa. Cái phiến đá ấy, chính là bàn thờ tế thần. Hai chữ ấy, là hai chữ linh thiêng nhất của người Kogi. Từ khi TIỀM THỨC bị giết, chữ còn lại đã bị mất, một cách bí ẩn. Không biết, tại TIỀM THỨC chết, hay tại chữ thứ hai bị mất, mà kể từ đó vương quốc Kogi ngày càng loạn lạc. Hôm nay, Bệ Hạ được báo mộng phải đi tìm lại chữ ấy, thì vương quốc của chúng ta mới trở lại những ngày thái bình như trước kia.”

“Nhưng tại sao lúc đó ta lại trở thành một tên ăn mày? Tại sao?”

BẢN NĂNG đáp lại bằng một cái nhìn xa xăm như bao quát cả thiên hạ. Ông ta vốn nói rất nhiều và không bao giờ biết kiềm chế cảm xúc và suy nghĩ của mình. Đây là lần đầu tiên Gia Nam thấy BẢN NĂNG im lặng, và chàng chợt nhận ra sự im lặng từ một người bộc trực đáng sợ hơn ngàn vạn tiếng thét của người thường.

Cơn đau bụng càng dữ dội hơn, Gia Nam nhớ ra đã rất lâu rồi không gặp tù trưởng BỤNG, hẳn là bộ lạc của ông ta có chuyện chẳng lành, liền cho gọi BỤNG đến.

Tù trưởng BỤNG khệ nệ vác cái bụng to như người sắp đẻ, phần vì lớp mỡ phủ quá dày, phần vì ruột già của ông ta đã bị rệu rã phình to chứa đầy chất thải, phần vì ông ta luôn tự hào về một cái “bụng quan” như thế, nên khi ông ta đi cái bụng cứ hất lên hất xuống lắc qua lắc lại rất vênh váo như muốn thể hiện giùm thái độ của ông chủ. Gia Nam vừa thấy đã hỏi ngay: “Ta thấy rất mệt mỏi và đau bụng, vùng của ông có chuyện gì?”

“Bộ lạc của Thần đã phải chiến đấu với quân đột biến hàng chục năm nay và ngày càng bị mất thêm đất đai cùng lương thực vào tay chúng. Người dân vừa bị chúng cướp bóc, vừa ốm yếu bệnh tật vì thức ăn không hợp, không khí độc hại, nguồn nước ô nhiễm, nên không thể sản xuất lương thực cho toàn vương quốc. Cả nước đang thiếu ăn, bệnh tật và chìm trong nội chiến, vì vậy mà Bệ Hạ thấy mệt mỏi và đau bụng.”

Gia Nam lập tức triệu tập quần thần thiết triều.

Chàng không nhớ nổi lần cuối cùng thiết triều là khi nào vì chàng quá bận, nhưng chàng nhớ hồi đó các vị tù trưởng không bị xuống sắc một cách thê thảm như hôm nay: CH N và TAY phải nhờ người kiệu đến vì đã lâu ngày không vận động, từng đường gân xanh lè nổi rõ trên những tảng thịt bị nứt ra ở bắp chân khiến Gia Nam ngấy đến tận cổ; MIỆNG hớt hải chạy đến, vẫn đang nhai nhồm nhoàm, tay trái cầm một cây xúc xích, tay phải cầm một cái đùi gà rán; các vị tù trưởng khác cũng vậy, tất cả đều mệt mỏi, uể oải và thất thần.

Sau khi nghe mọi người bẩm báo tình hình tại đâu cũng thê thảm giống như bộ lạc của BỤNG, chàng đập bàn quát lớn: “Sao các ngươi không bẩm báo sớm?”

“Chúng thần đã cấp báo rất nhiều lần rồi!” tất cả đồng thanh nói.

Gia Nam liếc mắt lườm TRI THỨC như muốn hỏi nhưng không cần trả lời. Chàng không biết TRI THỨC đã tiêu hủy những tờ sớ đó, nhưng chàng thấy mình đã lỡ lời vì quả thực đã rất lâu chàng không thèm đọc những tờ sớ từ các vị tù trưởng mà bị cuốn vào những công việc mới mà TRI THỨC trình báo hàng ngày. Đó toàn là những công việc đối ngoại như: có một kỹ nghệ mới phát minh, có nên nhập khẩu về?; có một nước mới nổi, có nên thiết lập mối bang giao với họ?… TRI THỨC khiến chàng hiểu về những vương quốc khác còn hơn cả hiểu về chính vương quốc của chàng, và sự việc hôm nay là hậu quả của điều sai lầm đó. Đúng là các vị tù trưởng đã cấp báo cho chàng, vì đã nhiều lần chàng thấy đau nhẹ ở bụng, nhưng TRI THỨC cho chàng uống vài viên thuốc giảm đau là hết; đã nhiều lần chàng thấy mệt mỏi rã rời, nhưng TRI THỨC cho chàng uống vài lon nước tăng lực là khỏe lại; chàng nghĩ vậy là ổn, chắc không có chuyện gì. Giá mà chàng xem trọng bản thân hơn ngoại vật, giá mà chàng lắng nghe các vị tù trưởng của mình hơn những đối tác, thì đâu có thảm kịch ngày hôm nay.

Nghĩ vậy, Gia Nam liền trấn tĩnh: “Ta xin lỗi. Vậy quân lính của HỆ MIỄN DỊCH đâu, sao không trừ khử chúng?”

HỆ MIỄN DỊCH bước lên bẩm báo: “Lương thực từ triều đình cấp phát, binh lính của thần càng ăn càng yếu còn quân đột biến càng ăn càng khỏe; nguồn nước ô nhiễm từ dòng sông Huyết, binh lính của thần càng uống càng yếu còn quân đột biến càng uống càng khỏe; bầu không khí thiếu ô-xy này, binh lính của thần càng thở càng yếu còn quân đột biến càng thở càng khỏe; vì vậy nên càng ngày binh lính của thần càng yếu còn quân đột biến càng mạnh lên.”

“Sao lạ vậy? Chúng là ai? Từ đâu tới? Sao lại có những khả năng phi thường vậy?” Gia Nam trợn tròn mắt hỏi.

 “Thần không biết,” HỆ MIỄN DỊCH lắc đầu, “Nhiệm vụ của Thần là tiêu diệt chúng, nhưng hiện nay chúng quá mạnh nên Thần dồn chúng vào những nhà tù KHỐI U để chúng không thể làm hại người khác. Thần nghĩ rằng với điều kiện sống chật chội thiếu ô-xy như vậy thì dần dần chúng sẽ chết, nhưng chúng vẫn phát triển, KHỐI U ngày càng to ra và Thần sắp không cầm cự được nữa. Nếu chúng phá vỡ nhà tù KHỐI U và tràn ra ngoài thì… thì…” HỆ MIỄN DỊCH ấp úng, mặt tái mét đi.

“Thì cả vương quốc sẽ bị chúng tiêu diệt, chúng ta cũng sẽ chết!” TRI THỨC tiếp lời của HỆ MIỄN DỊCH một cách lạnh lùng. “Tôi đi nhiều, biết chuyện này đã xảy ra ở một số nước khác, họ gọi vấn nạn này là UNG THƯ.”

“Ông nói sao! Ta bị ung thư?” Gia Nam giật mình hoảng hốt. Chàng có nghe nói đến ung thư nhưng không bao giờ nghĩ vương quốc của mình lại bị ung thư, tại sao nó lại xảy ra với mình, chàng có làm gì sai trái đâu! Càng nghĩ chàng càng phẫn nộ, hằn học, uất ức tột độ!

LỜI BÀN:

Người ta thường nói rằng cơ thể chúng ta không thể tự phát hiện bệnh ung thư, tôi thì không nghĩ vậy.

Nếu ví cơ thể ta như một ngôi nhà thì chúng ta có một con chó giữ nhà “rất thính”, nó có thể phát hiện ra những kẻ lạ mặt xâm nhập vào cơ thể và “sủa” ngay lập tức để cảnh báo cho ông chủ của mình. Vậy mà chúng ta lại thường “bịt miệng” nó lại bằng những liều thuốc giảm đau, lâu dần nó không thèm “sủa” nữa, và chúng ta tưởng rằng nhà không có trộm, và bình thản cho rằng mình đã hết bệnh.

Tiếng “sủa” đó chính là những triệu chứng của bệnh như sốt, ho, sổ mũi, hắt hơi… Ví dụ như khi ta ho và hắt hơi là lúc hệ miễn dịch đang cật lực đẩy những vi khuẩn lạ đang cố xâm nhập qua đường hô hấp, khi ta sốt cao là lúc cơ thể đang muốn “nướng chín” nhiều loại vi khuẩn đã xâm nhập vào cơ thể. Những triệu chứng biểu hiện ra ngoài đó chỉ là sự cảnh báo về những bất ổn đang xảy ra bên trong, đáng lẽ chúng ta phải chữa cái nguyên nhân bên trong thì chúng ta lại uống thuốc để “bịt” cái triệu chứng bên ngoài. Lối chữa bệnh đối-chứng-trị-liệu đó đang mở đường cho các bệnh tật thỏa sức âm thầm phát triển trong cơ thể ta. Khi mọi chuyện đã quá muộn thì ta lại ngây thơ cho rằng: “Sao tôi chẳng thấy triệu chứng nào cả!”.

Vậy triệu chứng của bệnh ung thư là gì? Mỗi loại ung thư có một triệu chứng khác nhau nhưng nói chung trong giai đoạn ủ bệnh nó hiếm khi gây ra những triệu chứng gay gắt. Vì sao lạ vậy? Đơn giản vì nó là “người nhà” chứ không phải kẻ xâm nhập từ bên ngoài, nên “con chó giữ nhà” của chúng ta không “sủa” một cách quyết liệt. Vì sao tôi lại gọi nó là “người nhà”? Bởi vì tế bào ung thư cũng là những tế bào trong cơ thể bị đột biến chứ không phải là vi khuẩn từ bên ngoài xâm nhập vào. Những cơn đau nhẹ trước khi phát bệnh là do sự phát triển tế bào ung thư đã gây bất ổn cho một chức năng nào đó của cơ thể, và chúng ta không nên chủ quan với những cơn đau nhẹ ấy.

Tóm lại, bạn hãy hết sức lắng nghe “con chó giữ nhà” của mình và đừng bao giờ “bịt miệng” nó bằng những liều thuốc giảm đau, kẻo một ngày nào đó nó không thèm “sủa” nữa thì bạn không thể mua một con khác về thay thế đâu.

Phần 3: tâm bệnh

Trong cơn tức giận, thất vọng và hằn học, Gia Nam cho rằng những người đột biến xâm nhập vào nước chàng qua đường biên giới, đây là một mưu đồ ám hại của những nước khác nhằm làm cho nước chàng bị suy kiệt. Chàng lập tức ra lệnh cho HỆ MIỄN DỊCH dồn toàn bộ quân lính ra bảo vệ biên giới không cho bất kỳ ai xâm nhập. Toàn bộ đất nước được đặt trong tình trạng chiến tranh khẩn cấp, mọi hoạt động sản xuất và hoạt động thường nhật phải dừng lại, ưu tiên dồn toàn bộ nguồn lực cho chiến tranh; các bộ lạc phải phải sử dụng nguồn lương thực dự trữ của mình để sống và sẵn sàng chiến đấu bất cứ khi nào; bộ lạc TIM phải làm việc cật lực ngày đêm để bơm thêm nước vào dòng sông Huyết cho mọi người có đủ nguồn nước phục vụ chiến tranh; các bộ lạc không trực tiếp phục vụ chiến tranh như GAN, THẬN, DẠ DÀY, RUỘT đều bị cắt một nửa ngân khố chuyển qua cho những bộ lạc chiến đấu trực tiếp như HỆ MIỄN DỊCH và TIM; những khu vui chơi giải trí như bộ lạc TÌNH DỤC đều bị đóng cửa cho đến khi hết tình trạng khẩn cấp. Cả đất nước chìm trong bầu không khí u ám, chết chóc, chẳng ai còn muốn làm việc, mọi người đều ở trong nhà cầm cự bằng chút lương thực ít ỏi còn lại của bộ lạc.

Gia Nam đâu ngờ rằng trong khi toàn bộ người dân phải thắt lưng buộc bụng thì quân đột biến vẫn cướp bóc những xe lương thực của triều đình, vẫn hút dinh dưỡng từ dòng sông Huyết và càng phát triển dữ dội hơn trước vì toàn bộ quân lính của HỆ MIỄN DỊCH đã bị điều ra nơi biên ải nên không còn ai ngăn cản chúng nữa.

TRI THỨC cũng trốn biền biệt không thèm đến thiết triều cũng chẳng buồn làm việc vì ông ta biết rằng ngân khố quốc gia đang dồn toàn bộ cho chiến tranh nên nhà vua sẽ chẳng chịu chi xu nào cho những hoạt động của ông ta về học hành, nghiên cứu, tiêu khiển, âm nhạc, hội họa, giao thương… Vì vậy mà đầu óc Gia Nam trở nên trống rỗng, chàng chẳng suy nghĩ được gì, càng ngày càng bấn loạn và suy sụp hơn.

*  *  *

Ít hôm sau, BẢN NĂNG tìm thấy Gia Nam bị đột quỵ trong nhà tắm vì kiệt sức. Khi ông ta vừa dìu chàng ra ngoài thì  đã thấy tất cả tù trưởng đang tập hợp trước cửa và đồng thanh yêu cầu: “Xin chấm dứt tình trạng khẩn cấp!”. Gia Nam đồng ý ngay vì đã hiểu chuyện gì đang xảy ra trên toàn vương quốc. HỆ MIỄN DỊCH được điều từ biên ải về giải quyết ngay những bất ổn trong nước, các bộ lạc quay lại làm việc theo nhiệm vụ của mình, sức khỏe người dân dần được khôi phục và tiếp tục cầm cự với quân đột biến.

Gia Nam vô cùng thất vọng và buồn rầu vì đã có những quyết định sai lầm, chung quy cũng tại chàng nóng vội, hồ đồ, không chịu hỏi ý kiến của TRI THỨC và BẢN NĂNG. Những ngày sau đó, chàng giam mình trong cung, lệnh cho TRI THỨC phải vận dụng hết tri thức của ông ta để tìm hiểu về nguồn gốc của những người đột biết, và làm sao để tiêu diệt chúng.

Tể tướng TRI THỨC là người tiêu tốn ngân khố quốc gia nhất trong cả vương quốc, lượng ngân khố dành cho ông ta mỗi năm bằng mấy lần số ngân khố dành cho các bộ lạc lớn cộng lại, vì cách mà TRI THỨC làm việc không giống với BẢN NĂNG và TIỀM THỨC. Mỗi lần có một sự việc khó khăn mà nhà vua phải cậy nhờ đến TRI THỨC thì ông ta kéo theo một đoàn xe ngựa chở đầy sách đến, đứng chật kín cả sân của triều đình còn kéo dài thêm mấy dặm ngoài thành. Rồi ông ta kiên nhẫn lục từng kho sách, ghi ghi chép chép, phân tích, tổng hợp, so sánh ngày này sang ngày khác để cho nhà vua phương án mà theo kho sách của ông ta là tốt nhất. Khi ông ta làm việc thì phải dốc sức ra cực khổ như vậy nên chóng mệt, chỉ làm được một lúc là đòi nghỉ chứ không thể làm việc thảnh thơi cả ngày lẫn đêm như BẢN NĂNG hay như TIỀM THỨC trước kia.

Cũng vì mỗi lần nhờ đến TRI THỨC thì vừa tốn kém, vừa nhọc công như vậy, nên các vị vua trước kia ít khi nào nhờ đến ông ta, chỉ trừ những trường hợp khó khăn lắm, thường thì họ hỏi BẢN NĂNG hoặc TIỀM THỨC; nhưng dạo gần đây TRI THỨC mang về thêm nhiều mối quan hệ bang giao, thêm nhiều kỹ nghệ mới, nên những việc triều chính bây giờ BẢN NĂNG không thể dùng những kinh nghiệm cổ xưa của ông ta để giải quyết được, vì vậy nên TRI THỨC phải làm việc suốt ngày suốt đêm cùng với Gia Nam. Thỉnh thoảng ông ta bị “quá tải” nằm liệt ở nhà cả tuần khiến Gia Nam chẳng thể suy nghĩ và làm được việc gì cả.

Mặc dù biết vậy nhưng mỗi lần gặp chuyện khó khăn Gia Nam lại phải nhờ cậy TRI THỨC, và lần này cũng thế. Chàng đành phải cắt giảm ngân khố dành cho những bộ lạc khác để dành cho TRI THỨC, vì vậy mà toàn cơ thể chàng không buồn hoạt động, tất cả đều muốn nghỉ ngơi hoặc làm việc cầm chừng.

LỜI BÀN:

Sau khi biết mình bị ung thư, người bệnh thường rơi vào hai trạng thái: hoặc là cảm thấy bị bất công, xui xẻo, căm phẫn, hằn học, sôi sục ý chí muốn trả thù cái nguyên nhân khiến mình bị bệnh; hoặc là buồn rầu, phiền não, suy sụp, tuyệt vọng, chỉ muốn nằm bẹp một chỗ để tĩnh tâm suy nghĩ, chẳng thèm ăn uống hay vận đồng gì cả. Cả hai trạng thái tâm lý đó đều làm cho người bệnh suy kiệt thêm, bởi vì:

Khi ta sôi sục ý chí muốn trả thù như tâm lý của vua Gia Nam lúc đầu, ta đã đặt toàn bộ cơ thể ta trong tình trạng khẩn cấp, giống như tình trạng của một con thú đang giao chiến với kẻ thù, đang bị săn đuổi hoặc bị dồn vào đường cùng, phải đối mặt giữa sự sống và cái chết. Khi đó, bản năng sinh tồn sẽ tối ưu toàn bộ nguồn lực trong cơ thể bằng cách: nó sẽ tạm “tắt” bớt những bộ phận không phục vụ cho việc chiến đấu như dạ dày, gan, thận, đồng thời tim sẽ đập nhanh hơn để bơm máu đến các cơ bắp, sẵn sàng cho việc chiến đấu hoặc tẩu thoát. Tức là lúc này cơ thể ta đang phải dồn toàn bộ sức lực để chiến đấu chống kẻ thù bên ngoài nên không còn sức lực để xử lý các bất ổn bên trong, dẫn đến bệnh tình ngày càng trầm trọng hơn.

Ngược lại, nếu ta thất vọng, phiền não, suy nghĩ tiêu cực, tức là ta đã đặt cơ thể trong trạng thái “đầu hàng”, nó biết rằng có chiến đấu cũng chẳng thể cứu vãn được gì nên nó “tắt” hết các chức năng dành cho chiến đấu để bảo toàn năng lượng, tập trung suy nghĩ và nằm chờ một cơ hội khác. Hãy nhớ lại những khi bạn thất bại, mất mát, thất tình, tuyệt vọng, bạn chỉ muốn nghỉ ngơi yên tĩnh và suy nghĩ về mọi chuyện đã qua, và đó là một phản ứng rất tự nhiên của cơ thể.

Vì vậy, tâm lý tức giận hay thất vọng đều không tốt cho người bệnh vì cơ thể sẽ bị mất nhiều năng lượng cho những hoạt động khác nên không thể tập trung xử lý những bất ổn bên trong, nên bệnh tình sẽ ngày càng trầm trọng hơn.

Vậy làm sao để người bệnh tránh được hai trạng thái này?

Thứ nhất, phải khiến họ hiểu rằng ung thư là kết quả của một quá trình dài sống trái với tự nhiên chứ không phải một sự xui xẻo nào đó từ bên ngoài. Thứ nhì, họ cần hiểu nguyên nhân tạo ra tế bào ung thư, làm sao để ức chế các tế bào này không cho chúng phát triển thêm nữa và những cách để tiêu diệt chúng. Quan trọng nhất là họ cần tin rằng ung thư hoàn toàn có thể chữa trị được. Những phần tiếp theo sẽ lần lượt giúp người bệnh giải đáp các câu hỏi đó.

Phần 4: sinh thiết

SINH THIẾT KHỐI U LÀ GÌ? VIỆC NÀY CÓ NGUY HIỂM KHÔNG? CÓ CẦN THIẾT KHÔNG?

Sau một thời gian tra cứu sách vở về ung thư và liên hệ với các vương quốc đã từng bị nạn ung thư, TRI THỨC hiến một kế: “muốn biết quân đột biến là ai, đến từ đâu, vì sao chúng lại có những khả năng đặc biệt như vậy, làm sao để ngăn chặn sự sinh sôi của chúng, thì chúng ta phải đột  nhập vào nhà tù KHỐI U để bắt một số tên đột biến về tra hỏi.”

BẢN NĂNG hoảng hốt: “Ông muốn chết à! Ông có biết chúng bất tử và tàn ác thế nào không?”

HỆ MIỄN DỊCH cũng phản đối: “Ông có biết nhà tù KHỐI U là gì không? Đó là một nơi được bao bọc bằng một lớp thành quách kiên cố, nội-bất-xuất ngoại-bất-nhập, không có cửa ra vào. Nếu muốn bắt quân đột biến, chúng ta buộc phải công phá thành KHỐI U để tạo một lỗ thủng, và tôi không thể vá lỗ thủng này lại ngay được, nên sẽ có rất nhiều người đột biến thoát ra ngoài qua lối đó, và chúng sẽ nhanh chóng sinh sôi ở khắp nơi!”

“Tôi biết,” TRI THỨC bình tĩnh trả lời, “Tôi còn biết người ta gọi việc quân đột biến di cư sang các vùng khác và sinh sôi ở đó là hiện tượng DI CĂN, nó rất nguy hiểm. Nhưng nếu chúng ta không mạo hiểm thì làm sao tiêu diệt được chúng, chẳng lẽ chấp nhận áng-binh-bất-động như vầy mãi sao?”

Tất cả mọi người đều lo sợ quân đột biến di cư đến vùng của mình, nên đều cực lực phản đối TRI THỨC, buổi thiết triều hôm nay rất căng thẳng và ồn ào bởi những tiếng tranh luận gay gắt. Sau một hồi suy nghĩ, Gia Nam đứng phắt dậy cầm thanh gươm đâm mạnh xuống bàn như một tiếng sấm khiến mọi người giật mình im lặng. Chàng dõng dạc tuyên bố: “Ta sẽ đích thân đi xuyên thủng KHỐI U như xuyên thủng cái bàn này, ai sợ chết có thể ở lại.”

* * *

Vừa đến nơi, Gia Nam điều binh công phá một lỗ thủng lớn ở thành KHỐI U, quân đột biến lập tức tua tủa phọt ra ngoài như ong vỡ tổ, TRI THỨC dàn binh đợi sẵn bắt được một số tên, những tên còn lại đã kịp tẩu thoát. HỆ MIỄN DỊCH cùng với đội quân BẠCH CẦU ra sức ngăn chặn để vá lại lỗ thủng, ông ta ra hiệu cho TRI THỨC dẫn vua và tù binh rút lui về cung, ông ta sẽ ở lại cầm cự quân đột biến.

Vì không có quân đội của HỆ MIỄN DỊCH bảo vệ, trên đường về Gia Nam đã bị quân đột biến phục kích tấn công và bị trúng tên độc đang rất nguy kịch. Khi biết tin, một người tù binh đột biến chỉ vào một bụi cây dại ven đường và nói với TRI THỨC: “Nhà vua chỉ cần ăn lá cây này vào sẽ được giải độc.”

TRI THỨC trừng mắt nghi ngờ: “Đồng bọn của ngươi đã bắn tên độc, ngươi còn định hạ độc nhà vua nữa sao? Người đâu, chém đầu tên này cho ta!”

Một người đột biến khác can đám lính lại, hô to: “Dừng lại! Tôi sẽ tình nguyện ăn lá cây đó trước để chứng tỏ nó không có độc. Ông sẽ không chém bạn tôi, và cứu nhà vua chứ?”.

TRI THỨC đồng ý, và lá cây đó đã cứu sống vua Gia Nam.

Đêm hôm đó, Gia Nam cho gọi người tù binh đó đến, nói bằng một giọng thì thào yếu ớt: “Ta nợ ngươi một mạng sống.”

“Bệ hạ không cần trả đâu.”

“Thực ra, ngươi muốn cứu ta hay cứu bạn ngươi?”

“Cả hai.”

“Vì sao ngươi muốn cứu người sắp giết ngươi?”

“Vì tôi cũng là người Kogi. Người Kogi vốn không giết đồng bào của mình, chỉ từ khi ông lên làm vua mới có những chuyện loạn lạc như vầy.”

Cả hai im lặng, mỗi người nhìn ra một bên cửa sổ xe ngựa cho đến tận kinh thành. Tên anh ta là HỒI SINH.

LỜI BÀN:

Xét nghiệm máu và những xét nghiệm khác không thể cho kết quả chính xác bằng xét nghiệm các tế bào của khối u, để làm điều này người ta phải phẫu thuật cắt một phần của khối u, gọi là SINH THIẾT. Việc này giúp người bệnh biết bệnh tình của mình đang ở giai đoạn nào để áp dụng các liệu trình điều trị phù hợp.

Tuy nhiên, sinh thiết có thể khiến cho các tế bào ung thư theo đường máu đến các bộ phận khác của cơ thể và sinh sôi ở nơi đó tạo thành những khối u mới, gọi là DI CĂN. Vì vậy, một số loại ung thư không thể sinh thiết vì có thể làm vỡ khối u và rất nguy hiểm, một số loại khác thì không có khối u để phẫu thuật.

Sau khi sinh thiết, người bệnh cần uống thuốc để mau lành vết thương. Kết quả sinh thiết thường có trong khoảng vài ngày đến một tuần.

Phần 5: nguyên nhân của ung thư

HỆ MIỄN DỊCH giải tất cả tù binh đột biến ra trước mặt Gia Nam và tất cả bá quan văn võ trong triều. Mỗi người đột biến có một đặc điểm khác nhau, người thì có cái đầu to quá cỡ như quả mít, chân tay teo tóp như bị còi xương; người thì lại có cái đầu bé tí, trán thấp tịt, hàm bạnh ra, chân tay lực lưỡng. Riêng HỒI SINH có một cái bụng to ngoại hạng, cả chân và tay của cậu ta đều béo núc ních, rất hợp với hai cái má chảy xệ và cặp môi dày bong tớn; nhưng đặc điểm phân biệt cậu với người thường chính là làn da xanh ngắt màu lá cây, có lẽ do thân phụ của cậu ít khi được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên sinh ra cậu có làn da đột biến để có thể “quang hợp” chăng?

Khi vừa thấy họ, tù trưởng BỤNG lật đật chạy ra ôm chầm lấy HỒI SINH khóc nức nở: “Con tôi! Thì ra con bị bắt vào tù, cha đi tìm con khắp nơi!” Gần 20 năm trước, ông ta sinh được một người con bị đột biến nhưng giấu trong nhà không cho ai biết, lớn lên đứa con bỏ đi theo những người đột biến và bị HỆ MIỄN DỊCH bắt nhốt vào nhà tù KHỐI U, nay cha con được đoàn tụ vui mừng khôn xiết. Tù trưởng BỤNG liền khuyên HỒI SINH kể hết cho nhà vua nghe về những người đột biến, cậu đồng ý và đứng ra giữa mọi người:

“Mỗi người chúng tôi bị đột biến khác nhau vì bố mẹ chúng tôi sinh sống trong các điều kiện khắc nghiệt khác nhau: có người là nông dân phải hít mùi thuốc sâu cả ngày, có người lao động trí óc đến suy kiệt, có người làm việc trong không khí ô nhiễm thiếu ô-xy và ánh nắng mặt trời, lại có người nhậu nhẹt ăn uống vô độ, hoặc bị căng thẳng thần kinh suốt ngày đêm. Tất cả chúng tôi đều chịu được những điều kiện mà người thường không chịu được: chúng tôi thích sống trong điều kiện thiếu ô-xy, môi trường ô nhiễm, thức ăn độc hại. Đặc biệt, chúng tôi rất thích ăn thịt cá, trứng, đường và thích uống sữa bò. Bố mẹ chúng tôi vì ăn nhiều những thứ này mà bị đột biến sinh ra chúng tôi nên chúng tôi không thể sống thiếu những thứ đó được. Chúng tôi không thích ăn thực vật, ngũ cốc và những đồ ăn có kiềm tính cao.”

HỆ MIỄN DỊCH hất hàm hỏi HỒI  SINH: “Trước kia, những đứa trẻ bị đột biến như các ngươi thường tự chết ngay khi chào đời, tại sao các ngươi lại không chết?”

“Vì trước kia môi trường sống và thức ăn phù hợp cho người thường chứ không phù hợp cho chúng tôi nên chúng tôi không sống được; còn bây giờ thì ngược lại, môi trường sống và thức ăn rất phù hợp cho chúng tôi nên chúng tôi sống rất tốt.”

“Đó chính là điều tai hại nhất mà bệ hạ đã vô tình hại người dân đó,” BẢN NĂNG nghiêm nghị nói. Gia Nam trợn tròn mắt nhìn Bản Năng như muốn hỏi vì sao. Bản năng thở dài nói tiếp:

“Tôi đã sống cùng người dân hàng vạn năm qua nên tôi biết rõ bản tính tự nhiên của họ như thế nào, và Bệ Hạ đang bắt họ sống trái với bản tính tự nhiên của mình. Họ vốn là động vật ăn hoa quả trên cây. Khi thời tiết thay đổi, những cây lớn chết đi, họ phải xuống đất đi bằng hai chân và học cách ăn rau củ để tồn tại. Sau đó vào kỷ băng hà, cả trái đất trở nên lạnh giá, không còn cây cỏ nào mọc nổi, để tồn tại họ phải ăn thịt các loài thú khác, nhưng hệ tiêu hóa của họ vốn không được cấu tạo để tiêu hóa thịt nên họ không ăn được thịt sống, mà lúc này họ thường xuyên phải dùng lửa để sưởi ấm nên họ thử dùng lửa để nướng chín thịt, từ đó họ mới biết ăn thịt cá chín. Nếu Bệ Hạ không tin thì thử tìm xem có loài động vật ăn thịt nào mà lại phải nướng chín thịt như chúng ta không, đã là động vật ăn thịt thì loài nào cũng tiêu hóa được thịt sống cả. Miệng chúng ta lại có nhiều răng hàm để nghiền ngũ cốc chứ không có răng nanh để xé thịt, ruột chúng ta khá dài chứ không ngắn như các loài ăn thịt. Vậy Bệ Hạ cho dân chúng ăn thịt nhiều chẳng phải là trái với cấu tạo sinh lý của hệ tiêu hóa hay sao?

Lại còn sữa, sao Bệ Hạ lại có thể tự hào khi cho dân mình uống sữa của loài bò nhỉ! Trong tự nhiên, chẳng có loài vật nào đi uống sữa của loài khác như chúng ta cả. Sữa của loài nào đã được tiến hóa riêng cho loài đó rồi. Hơn nữa, khi trẻ em mọc đủ răng là cơ thể không tiêu hóa được sữa nữa.

Chưa kể các thực phẩm chế biến, thực phẩm tinh luyện, các thứ hóa chất độc hại, các thứ thuốc bổ, thuốc chữa bệnh… tất cả chúng đều không có trong tự nhiên, mà cơ thể con người được tiến hóa để hấp thụ những thứ có trong tự nhiên, nên cơ thể ta đều xem chúng là “vật thể lạ”, và phải tìm mọi cách để đẩy chúng ra ngoài tránh gây hại cho cơ thể.

Chúng ta không phải là động vật săn mồi ban đêm, nên chúng ta cần đi ngủ lúc mặt trời lặn và dậy trước khi mặt trời mọc. Từ khi TRI THỨC du nhập những kỹ nghệ mới, Bệ Hạ xem dân chúng thay đổi thói quen ăn ngủ như thế nào? Nếu ban đêm ta không ngủ sớm thì các cơ quan không thể đào thải hết chất độc, dẫn đến ứ đọng lâu ngày và sinh bệnh.

Tóm lại, khi người dân không được sống đúng theo bản tính tự nhiên của mình thì họ sẽ bị biến đổi để thích nghi với môi trường mới, thức ăn mới, đó là lý do càng ngày họ càng sinh ra nhiều người đột biến, và những người này sống rất tốt trong điều kiện mới. Vậy chẳng phải chính Bệ Hạ đã vô tình tạo ra những người đột biến sao?”

“Lỗi tại ta! Ta đã đối xử với người dân không theo bản tính tự nhiên của họ nên mới sinh ra thảm kịch này!” Gia Nam mím chặt môi lại, căm giận chính mình.

HỒI SINH ngây thơ nhìn nhà vua và nói: “Sao Bệ Hạ lại buồn? Biết đâu sau này cả vương quốc sẽ được thay thế bằng những người đột biến để phù hợp với điều kiện sống mới này, như vậy chẳng phải là Bệ Hạ đã có công tạo ra một thế hệ mới có khả năng thích nghi tốt hơn sao?”

HỆ MIỄN DỊCH liền lao tới dí kiếm vào họng Hồi Sinh hét lớn “Sẽ không có ngày đó đâu nhãi con, nếu như ta vẫn còn sống. Ta sẽ giết hết bất kỳ ai gây loạn trên vương quốc này.”

Gia Nam liếc nhìn ông ta với vẻ thách thức: “Vậy sao ông không làm ngay đi? Đội quân cảm tử BẠCH CẦU của ông đâu? Bầy kền kền THỰC BÀO chuyên ăn thịt người của ông đâu? Sao không tiêu diệt chúng ngay đi, để ông phải uất ức mà thốt ra những lời đó phỏng có ích gì?”

“Bẩm Bệ Hạ, quân BẠCH CẦU cũng là những người dân Kogi, họ được huấn luyện để phát hiện và tiêu diệt người lạ xâm nhập vào chứ không được huấn luyện để phát hiện và giết đồng bào của mình. Những người đột biến thực ra cũng là những người đồng bào với họ, đôi khi khó lòng phân biệt với người thường, nên chúng tôi không thể quét sạch chúng được.

Còn bọn kền kền THỰC BÀO thì chuyên ăn thịt người chết và những kẻ ốm yếu bệnh hoạn, còn những người đột biến thì mạnh hơn cả người thường nhờ ăn toàn thịt trứng sữa của Bệ Hạ, họ không ăn thịt lũ kền kền của tôi là may rồi.”

Bây giờ Gia Nam đã hiểu vì sao lại có những người đột biến và vì sao HỆ MIỄN DỊCH không thể tiêu diệt chúng được mà chỉ biết dồn chúng lại vào trong nhà tù KHỐI U. Sau khi hỏi ý kiến của tất cả mọi người, cuối cùng chàng ra quyết định: sẽ không cho người dân ăn thịt cá, trứng, đường, sữa bò và các thức ăn có nguồn gốc động vật khác. Dừng tiêu thụ tất cả các thực phẩm đóng gói sẵn, thực phẩm hóa học và các thực phẩm phi-tự-nhiên khác. Khôi phục lại cách ăn uống truyền thống của người Kogi: thức ăn ngũ cốc còn nguyên vỏ cám và rau củ tươi. Khuyến khích người dân tập thể dục, vận động đều đặn để hít thở nhiều ô-xy, tắm nắng mỗi ngày để cơ thể rắn chắc hơn.

Bản thân Gia Nam cũng gương mẫu thực hiện những điều đó, và chàng không còn bị mê muội lao vào những điều mới mẻ của TRI THỨC như trước kia. Ít lâu sau cả vương quốc dần dần khôi phục được sức khỏe, người dân được uống lại dòng nước trong sạch và đầy dinh dưỡng từ dòng sông Huyết như trước kia. Những người sinh con đột biến ngày càng ít dần, những người đột biến trong nhà tù KHỐI U không phát triển thêm nữa vì họ không còn nguồn thức ăn phù hợp, nhưng triều đình vẫn chưa tìm ra cách nào để tiêu diệt họ hoặc biến họ trở lại thành người thường. KHỐI U vẫn có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào nên sự tồn vong của vương quốc vẫn như ngàn-cân-treo-sợi-tóc.

* * *

Trong cuộc chiến chống ung thư, HỆ MIỄN DỊCH có vai trò quan trọng nhất, sở dĩ ông ta không tiêu diệt hết quân đột biến một phần vì chúng sinh sản quá nhanh, càng ngày chúng càng mạnh lên trong khi quân đội của ông ta càng yếu đi, hơn nữa, chúng đều là đồng bào của ông ta nên dễ dàng tìm mọi cách để “qua mặt” ông ta. Còn đối với người lạ mặt, không bao giờ ông ta chịu nhượng bộ.

Một lần nọ, Gia Nam mời một số vị khách KHÁNG NGUYÊN từ nước ngoài vào vương quốc Kogi, HỆ MIỄN DỊCH liền huy động binh lính tấn công những vị khách lạ này làm Gia Nam nổi giận. Chàng định tước binh-phù của HỆ MIỄN DỊCH nhưng BẢN NĂNG ngăn lại và kể cho chàng nghe một chuyện cũ xảy ra hàng vạn năm trước:

“Tính tình của HỆ MIỄN DỊCH vốn rất nguyên tắc và cứng rắn, nhờ vậy mà ông ta mới chống được những kẻ lạ mặt liên tục tấn công vào vương quốc ta mỗi ngày. Bây giờ Bệ Hạ chưa có công chúa nên thần chưa muốn nói. Những triều đại trước, nếu có công chúa TRỨNG, mỗi lần nhà vua kén rể cho công chúa sẽ có khoảng ba trăm triệu hoàng tử TINH TRÙNG đến tranh tài, người xuất sắc nhất lọt vào mắt xanh của công chúa TRỨNG được gọi là phò mã TINH TRÙNG, số hoàng tử còn lại đều bị HỆ MIỄN DỊCH giết sạch vì họ đều là những người lạ. Ông ta không cần biết họ là ai, hễ là người lạ  thì ông ta sẽ tiêu diệt. Các vị vua cũng không dám ngăn cản ông ta, đành nghĩ ra một cách: họ xây một biệt điện bí mật cho công chúa TRỨNG và phò mã TINH TRÙNG sống trong thời gian sinh nở, nơi này gọi là NHAU THAI. Không ai được phép vào biệt điện NHAU THAI kể cả HỆ MIỄN DỊCH, chỉ có một đường hầm bí mật để chuyển thức ăn vào cho ấu-chúa hàng ngày, đường hầm này gọi là CUỐNG RỐN. Công chúa và phò mã sẽ hy sinh để tạo thành ấu chúa, sau khi ấu chúa trưởng thành sẽ được đưa ra khỏi vương quốc để tạo lập một vương quốc khác thì biệt điện NHAU THAI cũng bị phá hủy.”

Vì vậy, Gia Nam cần thuận theo bản tính của ông ta mà dùng ông ta, không nên khống chế ông ta bằng những ý muốn chủ quan của mình, có vậy mới giữ được sự yên ổn của vương quốc, nhưng chàng vẫn chưa tìm ra cách nào để tiêu diệt quân đột biến trong các KHỐI U.

LỜI BÀN:

Khoa học hiện đại đưa ra nhiều nguyên nhân riêng lẻ gây ra ung thư, nhưng tựu chung, chúng đều là những tác động phi-tự-nhiên với con người: việc ăn nhiều thịt, trứng, sữa, đường mới chỉ xảy ra vài chục năm gần đây chứ hoàn toàn không có trong tự nhiên trước kia; việc ngủ muộn dậy muộn cũng chỉ có từ khi có điện; môi trường làm việc chật chội thiếu ô-xy và ô nhiễm chỉ có từ khi xuất hiện các khu công nghiệp cách đây vài chục năm; việc trẻ con tiếp xúc với thiết bị điện tử nhiều hơn tiếp xúc với con người chỉ xảy ra vài năm gần đây; trước kia loài người chỉ cần dùng BẢN NĂNG và TIỀM THỨC là đủ, rất hiếm khi phải gồng óc lên suy nghĩ cả ngày như bây giờ; các loài vật và loài người nguyên thủy chỉ phải làm việc vài ngày mỗi giờ để kiếm ăn, chỉ có loài người là làm việc cả chục giờ đồng hồ mỗi ngày, nhưng không phải để kiếm ăn mà để phục vụ cho những nhu cầu phi tự nhiên của họ. Cơ thể chúng ta qua hàng vạn năm được tiến hóa để sống trong các điều kiện tự nhiên và chưa thích nghi kịp với sự biến đổi chóng mặt như ngày nay, nên dưới những tác động phi-tự-nhiên đó, nó buộc phải biến đổi để tìm cách thích nghi bằng cách tạo ra những tế bào đột biến, mà ta gọi là tế bào ung thư.

Thực ra, trong quá trình phân bào, cơ thể một người bình thường vẫn tạo ra những tế bào lỗi mà ta gọi là tế bào ung thư. Nhưng với một người sống thuận theo tự nhiên, số lượng tế bào lỗi rất ít vì mọi bộ phận trong cơ thể được làm việc theo bản tính tự nhiên của chúng, nên chúng không có bất ổn gì cả, vì vậy mà quá trình phân bào diễn ra bình thường nên ít tạo ra tế bào đột biến. Hơn nữa, nếu những tế bào đột biến không có môi trường phù hợp để sống thì chúng sẽ tự chết đi ngay sau khi sinh và được các THỰC BÀO dọn dẹp sạch sẽ.

Còn đối với người sống trái tự nhiên, mọi bộ phận của cơ thể không được làm việc và “ăn uống” theo bản tính tự nhiên của chúng, nên chúng luôn bất ổn, những bất ổn này phát ra ngoài thành những triệu chứng của bệnh tật, và đó là nguyên nhân khiến quá trình phân bào bị lỗi nhiều hơn. Khi số lượng tế bào đột biến tạo ra hàng ngày quá nhiều, HỆ MIỄN DỊCH không thể xử lý kịp nên tạm dồn chúng vào trong những KHỐI U để ức chế hoạt động của chúng.

Nếu ta cắt bỏ khối u nhưng vẫn sống trái tự nhiên thì ít lâu sau lại hình thành khối u ở một chỗ khác. Tây-y chỉ quan tâm đến việc xử lý khối u mà không quan tâm đến việc thay đổi lối sống của người bệnh để ung thư không trở lại. Còn đông-y thì quan tâm đến việc trừ khử cái gốc sinh ra tế bào ung thư, đây là một cuộc chiến lâu dài và bền bỉ đến mức ít có người đủ quyết tâm để chiến đấu đến cùng, đặc biệt là những bệnh nhân ung thư giai đoạn muộn. Phần tiếp theo của cuốn nhật ký này sẽ giúp mỗi người biết tự dung hòa hai trường phái đó để tìm ra cách chữa bệnh phù hợp nhất với mình.

Phần tiếp theo

Các phần tiếp theo đang được tôi hoàn thiện và sẽ đăng trong thời gian sớm nhất.